Hotline: 01628228880 Tìm kiếm
Breaking News
Loading...

Học sinh thời nay

Đang trong giờ học có một cậu học sinh đang ngủ gật trong lớp .

- Thầy nghĩ là ở đây không thích hợp để ngủ. Em có thể về nhà nằm ngủ được đấy!

- Thưa thầy không sao đâu ạ, chỉ mong thầy và các bạn nói nhỏ một chút!

- !!!!!

Đến thầy cũng phải điên

Thầy giáo : Em hãy cho biết Mặt Trăng xa hơn hay Mặt Trời xa hơn?
Trò : Mặt trời xa hơn ạ .
Thầy : Vì sao ?
Trò : Vì sao của Khởi My ạ
Thầy : ko, tại sao ?
Trò : Tại sao của Ưng Hoàng Phúc ạ !
Thầy : Ko , ý thầy là Why đó .!
Trò : Why ? À ! Why của DBSK .
Thầy : Trời ơi ,tôi phải làm thế nào ?
Trò : Dạ , phải làm thế nào của Wanbi ạ
Thầy : Trời ơi !!!
Trò : Trời ơi của Lê Cát Trọng lý ạ ..
Thầy : Tôi đau tim quá >.<'
Trò : Đau tim của Lâm Chấn Huy ạ
Thầy : RA Khỏi Lớp
Trò : ốồô , bài này mới ...=))

MA QUỶ , YÊU TINH Và Những Điều Bạn Nên Biết !


1 số khả năng của Ma :
-Ma mới chết như 1 đứa trẻ mới sinh cái j cũng sợ,dễ bị ma cũ bắt nạt,trêu đùa
-Ma sống lâu có thể đi xuyên tường mà ko cần phải trèo cửa sổ,trèo cửa sau tránh bị thổ địa đánh
-Ma sống lâu có thể di chuyển các đồ vật.ta thường thấy đồ đạc trong nhà tự nhiên rơi vỡ,hay tìm hoài ko thấy là vậy.
-Ma có thể báo mộng qua giấc mơ
-Ma có thể nâng đỡ vật,con người : Có nhiều người rơi từ trên cao xuống ko bị sao thường là được Ma đỡ giúp
-Ma lâu năm có thể có 1 số phép tà thuật : như tạo vũng nước làm cho người đi trượt chân,…
-Ma lâu năm có thể hiện nguyên hình như người sống theo ý muốn,chứ ko phải chờ vào giờ linh(giờ sinh tử)
-Ma có thể giúp người sống 1 số việc hơi khác thường : thay đổi ý định người khác,xua đuổi…
-Nhập vào 1 số người phù hợp hay có ân oán tiền kiếp.

Tin nhắn yêu thương

Có một chàng trai yêu đơn phương một cô gái nhưng không dám nói ra.
Một ngày kia, lấy hết can đảm, chàng soạn một tin nhắn tỏ tình và nhấn send lúc 1h sáng. Tin nhắn trả lời đến ngay sau đó, nhưng chàng trai quyết định để ngày hôm sau sẽ đọc.
Sáng hôm sau, chàng trai mở tin nhắn lên và… shock.

Xem tiếp >>

Em co cô !!!!



Trước tiết thao giảng vật lý, cô Tâm dặn cả lớp:

Cô Tâm: khi thầy hỏi là tất cả phải giơ tay hết nhe. đứa nào không biết thì co ngón tay lại.

HS: dạ!

Trong tiết thao giảng, có 10 giáo viên khác đến dự. cô Tâm đặt câu hỏi:

Tại sao chiếc xe chuyển động được?

Cả lớp đều giơ tay.

Cô Tâm: à, lớp ta hôm nay giỏi quá. vậy Bu em nói cho các bạn biết xem nào.

Bu: dạ thưa cô, em co mà!


Đằng nào cũng bi loại



Trong 1 cuộc thi vấn đáp:
GV: Trên 1 máy bay có 500 cục gạch,
rơi 1 cục hỏi còn mấy cục?
HS: Dễ quá! 499 cục
.
.
...
GV: Làm thế nào trong 3 bước bỏ đc
con voi vào tủ lạnh?
HS: B1: mở tủ lanh B2: nhét con voi vào
B3:đóng tủ lạnh
.
.
GV: Thế trong 4 bước, làm sao để nhé con hươu cao cổ vào tủ lạnh?
HS: B1:mở tủ lạnh B2: lôi con voi ra
B3:nhét con hươu vào B4:đóng tủ lạnh
.
.
GV: Tốt! thế trong cuộc họp đầy đủ các loại muôn thú trên thiên đình thì sao vẫn thiếu 1 con?
HS: Thiếu con hươu cao cổ đang bị nhốt
trong tủ lạnh
.
.
GV: Thế sao trong 1 con sông đầy cá
sấu mà bà lão đi qua vẫn ko bị ăn thịt?
HS: Vì cá sấu đi họp trên thiên đình hết
rồi
.
.
GV: Một bà lão đi qua cầu, tự dưng bà ta lăn ra chết. Hỏi tại sao bà ta chết?
HS: Bà ta bị đột quỵ thì phải...
.
.
GV: Sai! bà ta bị cục gạch trên máy bay
rơi trúng đầu chết. Cậu bị loại! Người
tiếp theo.



Người thứ tư!



Một nhóm học sinh đi chung trên một chiếc xe máy, đang chạy xe trên đường thì bị cảnh sát thổi, cả nhóm dừng lại.

Cảnh sát hỏi:"Tại sao mấy đứa dám tống ba mà lại không đội nón bảo hiểm vậy hả? Có biết như vậy là vi phạm luật giao thông hay ko?"

Cả nhóm hốt hoảng quay lại nhìn phía sau và hét lên:"Chết cha còn thằng thứ tư đâu mất tiêu rồi!!!"

Cảnh sát: !!!???Bật ngửa


Chuyển hướng điều trị

Bác sĩ nói với bệnh nhân: "Ông bị cảm cúm, nên kiên nhẫn chờ khỏi bệnh. Mùa đông người ta dễ bị cảm mà chả có thuốc gì chữa khỏi"
Bệnh nhân sốt ruột:
- Nhưng ông phải khuyên tôi làm gì đó chứ?
- Ông thử tắm nước lạnh chừng nửa giờ, quấn khăn mỏng ngang bụng chạy ngoài trời khoảng vài chục phút...
- Thế thì tôi sưng phổi mất còn gì?
- Sưng phổi thì sẽ có thuốc trị.

Bí kíp võ công

Bí kíp võ công

Có 1 anh chàng một hôm đang đi nhặt lá đá ống bơ thì nhặt được 1 quyển bí kíp.

Nghi là võ học thượng thừa nên anh ta giấu mang về nhà đọc.

Trang 1 : Miêu tả về võ công. Có thể hô mưa gọi gió. Độc bộ thiên hạ. Đưa người ta lên đỉnh cao của võ học.

Trang 2 : Cần phải tự cung mới có thể luyện …

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ. Anh ta hạ quyết tâm vung đao tự cung.

Xong việc anh nén đau đọc tiếp bí kíp

Trang 3 : .. không tự cung cũng không sao …

Anh ta điên cuồng. Nổi lửa lên đốt ngay quyển bí kíp.

Khi sách cháy gần hết. Trang cuối quyển bí kíp bay ra ,chàng trai đưa mắt nhìn

Trang cuối : Nếu đã tự cung thì sau khi luyện thành bí kíp của quý sẽ mọc lại …

CHUYỆN TÌNH ANH CSGT VÀ CÔ GÁI ĐIÊN

Anh đã để ý Cô ngay từ ngày đầu tiên đến đây nhận công tác. Cô không xinh, thậm chí là trông rất lôi thôi. Mái tóc Cô rối bù và cái váy Cô mặc đã cũ kỹ tới mức nhàu nhĩ, bạc màu.
Ừhm, Cô là một người điên, có lẽ bị điên nên người ta mới có thể sở hữu được nụ cười ngây ngô và ánh mắt vô hồn đặc biệt.
Cô không nói gì cũng không chạy nhảy lung tung, việc duy nhất Cô làm là đứng ở ngã tư và quan sát mọi người đi lại. Ngày nào cũng vậy, từ chiều đến tối khuya.
Người ta kể lại cho Anh biết là cách đây gần một năm chồng chưa cưới của Cô đã tai nạn chết ở ngã tư này khi đang đứng đợi để đưa cô đi chụp ảnh cưới. Cô rất ân hận vì chiều hôm đó đã ra muộn. Vì quá đau khổ cộng thêm những lời chỉ trích và dằn vặt từ bố mẹ người yêu nên Cô hóa điên. Lúc đầu Cô khóc lóc vật vã, rồi sau đó Cô trở nên câm lặng, Cô một mực cho rằng người yêu Cô chưa chết và mỗi buổi chiều cứ ra đây đứng cho đến tối muộn mới chịu về.
Nghe xong câu chuyện đó, Anh thấy vô cùng xót xa và thương cảm cho hoàn cảnh của cô. Ngày nào cũng chứng kiến cảnh cô lặng lẽ đứng đó dù nắng hay mưa, Anh cảm thấy lòng mình như thắt lại. Chẳng hiểu từ khi nào anh lại thấy gần gũi với dáng người bé nhỏ, đáng thương ấy!
Rồi bất chấp chuyện Anh là một cảnh sát giao thông trẻ mới ra trường có một tương lai sáng lạn; bất chấp chuyện Cô hơn Anh 2 tuổi : bất chấp chuyện gia đình anh có cấm đoán hay không, Anh quyết định sẽ yêu thương,chăm sóc và chữa cho cô khỏi bệnh.
Một ngày, Anh lấy hết can đảm để đến trước mặt Cô và nói:
_Đưa tay đây!
Cô nhìn Anh vừa ngạc nhiên vừa khiếp sợ. Cô không nói gì, chỉ lùi lại và lắc đầu nguầy nguậy. Anh bình tĩnh nói tiếp:
_Cô đang đợi người yêu cô đúng không?
Cô gật đầu khe khẽ.
_Thế đưa tay đây, tôi đưa cô đến gặp người cô yêu!
Anh nhìn thẳng vào mắt Cô. Chẳng hiểu anh có sức mạnh gì mà khiến cô tin và đi theo anh như thế. Anh đưa Cô ra bãi biển, chỉ về phía chân trời – nới hoàng hôn đang buông xuống và nói:
_Chắc cô không biết, chồng chưa cưới của cô và tôi đều là…thiên sứ. Nhiệm vụ của chúng tôi là đi theo bảo vệ, yêu thương và chăm sóc những cô gái yếu đuối và ngốc nghếch như cô. Chồng chưa cưới của cô phải đi làm một trọng trách cao cả hơn nên anh ấy đã nhờ tôi đến bên cạnh cô, tôi sẽ phải thay anh ấy yêu thương, quan tâm và giúp đỡ cô, vì thế cô phải nghe lời tôi, hiểu chưa?
Cô không nói gì, cũng không phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn anh. Anh nói tiếp, giọng đầy uy nghiêm:
_Đây là mệnh lệnh, cả tôi và cô đều phải thực hiện!
Nói rồi Anh kéo tay Cô đi. Mới đầu Cô ương bướng không chịu, Anh phải nói mãi, giải thích mãi Cô mới đi theo Anh. Anh đưa cô về nhà mình, mua cho Cô một bộ váy mới, bắt Cô đi tắm và thay đồ.
Bước ra khỏi phòng tắm, trông cô như công chúa lọ lem vừa thoát xác. Anh chợt nhận ra rằng cô rất đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng, thánh thiện và tinh khiết đến không ngờ. Cô e ấp và ngượng ngùng như thiếu nữ mới lớn. Anh cười khẽ, kéo tay Cô ngồi xuống ghế rồi chải tóc cho Cô. Sau đó Anh đưa Cô đi ăn và đưa cô về nhà bố mẹ đẻ của Cô.
Anh nói với họ rằng Anh muốn được quan tâm, chăm sóc và chữa cho cô khỏi bệnh. Bố mẹ Cô mới đầu không dám nhận, họ từ chối khéo, họ nói con gái họ không xứng với anh. Nhưng nghe Anh giải thích với giọng hết sức chân thành, mẹ cô cảm động bật khóc, bà cúi đầu cảm ơn Anh. Còn Cô ngồi bên cạnh anh chỉ im lặng ngoan ngoan như con mèo nhỏ,ngẩn ngơ lấy tay xoắn tóc.
Anh đổi tất cả ca trực sang buổi sáng để giúp Cô quên đi những giờ phút chờ đợi vô vọng vào mỗi buổi chiều. Anh đưa Cô đi dạo, vào hiệu sách, đi ăn kem và làm từ thiện…Anh nhận thấy Cô rất yêu quý trẻ con ở cô nhi viện. Cô nô đùa, nấu ăn và dạy chúng làm nhiều thứ. Mỗi lần đến đây Cô cười rất nhiều!


Suốt nửa năm kể từ ngày gặp nhau đến bây giờ Cô chưa hề nói với Anh câu nào, Anh hỏi gì Cô cũng chỉ lắc hoặc gật đầu rồi cười. Anh không hề tỏ ra khó chịu hay trách cứ Cô vì điều đó. Cô không nói, Anh nói. Anh kể cho cô những gì diễn ra trong đời sống hàng ngày của Anh và mấy chuyện linh tinh lặt vặt khác.
Những lúc ngồi cạnh nhau không biết nói gì Anh thường hát cho Cô nghe. Cô ngồi im lặng,chớp chớp mắt nhìn Anh đôi khi là mỉm cười ngơ ngẩn, có lúc Cô lại thở dài như một người phụ nữ đã quá thấu hiểu sự đời. Nhiều lúc Anh cảm thấy như Anh và Cô đã yêu nhau từ lâu lắm rồi, đã quá hiểu nhau, chỉ cần ngồi cạnh nhau, không cần phải nói gì cả, vậy là đủ.
Nhưng rồi điều Anh sợ nhất cũng đã đến. Gia đình Anh biết chuyện và phản đối kịch liệt. Mặc cho Anh có giải thích hay van xin như thế nào bố mẹ Anh cũng một mực bắt Anh chuyển nhà, chuyển công tác đến nơi khác,Anh tuyệt đối không đợc gặp Cô nữa. Dù Anh đã rất yêu Cô nhưng Anh bắt buộc phải làm theo lời đấng sinh thành vì Anh không thể bất hiếu với họ.
Anh bất ngờ biến mất không một lời nhắn
khiến Cô cảm thấy hẫnng hụt và ngẩn ngơ
như trước. Cứ mỗi buổi chiều Cô lại ra ngã tư,im lặng chờ đợi…
[...]
Gần 1 tháng trôi qua, không ngày nào là Anh không nhớ Cô. Anh luôn tự dằn vặt và trách bản thân mình quá nhu nhược, đến tình yêu của mình cũng không thể bảo vệ được.
Một ngày Anh tình cờ tìm thấy 1 cọng cỏ 4 lá đã héo khô trong túi áo. Một lần đi dạo công viên Cô hái được và đem tặng Anh. Bỗng dưng Anh nhớ Cô da diết, nhớ đôi mắt vô hồn và nụ cười ngây dại. Rồi chẳng kịp suy nghĩ thêm, anh lấy xe và phóng như bay suốt 2 tiếng đồng hồ để về gặp cô. Vẫn là cái ngã tư quen thuộc, vẫn dáng người bé nhỏ,mỏng manh ấy…Cô nhìn thấy Anh, nhoẻn miệng cười. Anh xuống xe, thở dốc:
_Em đợi anh đấy à?
Cô cười nhẹ, gật đầu. Anh cảm thấy hạnh
phúc như vỡ òa, Anh ôm trầm lấy Cô, nghẹn ngào nói:
_Anh xin lỗi!
Cô khẽ thở dài, Cô đưa tay vòng qua ôm lấy Anh. Cô cất tiếng nói với cái giọng khản đặc và nhỏ xíu của một người đã câm lặng từ rất lâu.
_Em tưởng anh đi mất rồi, em tưởng anh
cũng bỏ em ở lại đây bơ vơ như anh ấy.
Anh thấy trái tim mình nhói lại. Cô đã tỉnh rồi,Cô không còn là kẻ điên nữa, Cô đã biết yêu Anh rồi. Như thế này dù có bị ngăn cấm, cách trở đến đâu Anh cũng không bao giờ bỏ rơi Cô nữa.
_Em ngốc quá, anh là thiên sứ của em mà,
nhiệm vụ của anh là phải ở bên yêu thương em cả cuộc đời, làm sao anh bỏ em mà đi được!
Cô mỉm cười, một giọt sương long lanh đậu trên đuôi mắt Cô hòa cùng hoàng hôn đang bao trùm lấy thành phố. Ở phía trên bầu trời kia có 1 thiên sứ thật sự đang mỉm cười…

Bài Nổi Bật

Comment

BÀI VIẾT MỚI

Total Pageviews